Vẻ mặt Trì Vi tối sầm, cô ôm chặt thi thể của mẹ, muốn gào thét lên thật to nhưng lại không phát ra được âm thanh nào.
Ở trong lòng, cô tự chất vấn chính mình, tại sao… Trì Vi, tại sao mày lại yếu đuối như vậy? Tại sao lại để mẹ chịu thiệt thòi và trơ mắt nhìn kẻ thứ ba kia cướp đi cuộc đời của mẹ!
Mày nên đứng lên, đáng ra phải đứng lên để trả thù và vạch trần khuôn mặt xấu xa sau lớp mặt nạ kia!
Nghĩ đến đây, trông cô chẳng khác nào một người thất thần, tự nhiên buông thi thể của mẹ ra rồi bước lên từng bước một.
Muốn tìm thấy cửa ra, lại càng khao khát xuống lầu, dốc hết sức lực để không phải chứng kiến cảnh nam nữ đang vụng trộm này!
Một người là cha cô, chồng của mẹ, một người là a di, bạn thân của mẹ… Dù ở trên đời này chuyện phản bội chẳng có gì xa lạ nhưng đáng ra không phải là bọn họ, không nên là bọn họ!