Phần lớn người cảm thấy phải sống sót vì người thân, bạn bè và cũng chính vì người mình yêu, nhất định phải tạo nên kỳ tích đó.
Trên đời này còn việc nào có thể làm lay động người khác như vậy.
Không thể nào hiểu được con người chỉ đứng trơ mắt nhìn mạng sống của mình ngày qua ngày càng suy nhược và bản thân như sống dở chết dở!
Bạc Dạ Bạch cũng giống như vậy, mặc dù phẫu thuật có thể thành công nhưng biến chứng vẫn có thể xuất hiện, lúc đó ắt hẳn tình hình sẽ rất nguy cấp.
"Không , tiểu thư… ông chủ chính là người cứu cô."
Bác sĩ Mạc trầm mặc vài giây rồi thật tâm nói một lời.
Cô là do Bạc Dạ Bạch cứu sao?
Trước khi rơi vào u tối ý nghĩ của Trì Vi thật nặng nề và cũng rất xót thương.
Đó là sự cứu rỗi để người khác nhìn thấu ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết, nhìn hắn ta bị dằn vặt và đay nghiến? Ha, cái này cũng gọi là cứu rỗi sao!
Rõ ràng là chỉ nghĩ đến lợi ích của bản thân.