Cô không biết tại sao mọi chuyện lại như vậy, nhưng cũng đã mơ hồ đoán được, nguyên do có lẽ là vì tình cảm… Một mặt cô không buông bỏ được Bạc Dạ Bạch, mặt khác lại dính dáng đến Trì An, những ký ức trước và sau đó cứ xông tới trong tâm trí cô.
Dần dần, Trì An rồi cũng sẽ biến thành Diệp Tố Chi, Bạc Dạ Bạch rồi sẽ thành Trì Viễn, và cô… sẽ đóng vai mẹ mình, Bạc Thanh Thu.
Còn nhớ năm đó, cô chỉ là một đứa trẻ đứng một bên và nhìn, lần này… Cô chính là người trong cuộc, đi vào con đường năm xưa cũng mẹ mình, lại có một cuộc hôn nhân thất bại.
Một đời này, cô có thất bại dưới tay ai cũng được nhưng chắc chắn không phải là Trì An, ngược lại không phải Trì An có quan trọng hay không… quan trọng là năm xưa mẹ cô đã mất ngay trước mặt, hình ảnh đó như đi sâu vào tâm trí, tuyệt vọng không cách nào tách ra được.
Đổi lại là bản thân, cô sẽ không chết, chắc chắn… Sống, không, giống, chết!