Mặc cho… Mỗi phút giây ở cùng anh ta, những vết thương khắp cả người nhói lên, đau đớn đến tận xương tủy.
"Hừm, tôi đi đây, cô nghỉ ngơi đi."
Hàng lông mi đen khẽ buông xuống, che khuất đi những tâm tư, Bạc Dạ Bạch liền xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Trì Vi giả bộ bình thường, nhưng nhìn thấy bóng dáng đang dần rời xa của anh ta lại không nhịn được hỏi: "Trước ngày phẫu thuật còn có mấy ngày, anh có … về quê một chuyến không."
"Hay là, về nhà một chuyến, cùng người nhà đoàn tụ, nói cho bọn họ biết một tiếng. Bạc Dạ Bạch, tôi còn không biết, nhà anh ở đâu…"
Căn bản Trì Vi chỉ là thuận miệng hỏi, rồi là nhớ ra…với Bạc Dạ Bạch, cuối cùng anh ta vẫn không biết, nhà mình ở đâu và người thân là gì.
Trong ấn tượng của mình, Bạc Dạ Bạch rất ít khi đề cập đến chuyện này, anh ấy như một con người đơn độc và thần bí.
"Tôi, không có nhà."
Quay lưng về phía với cô, vẻ mặt Bạc Dạ Bạch lành lạnh nhưng lại cực kỳ bình tĩnh.