Cảnh tượng này thực sự làm người khác rất cảm động, chỉ nhìn thôi lòng Trì Vi tràn đầy ngưỡng mộ, cô thoáng nhớ về người mẹ đã mất từ sớm của mình và xoay người bước đi.
Còn Bạc Dạ Bạch mặt đăm chiêu quan sát Trì Vi.
Xoay người đi qua hành lang ồn ào, nghe đâu đó được đâu ngờ ngợ như là giọng bé gái đầy giòn tan:
"Mẹ, ba con đâu ?Lâu rồi Niếp Niếp không thấy ba đâu cả.
Trông người phụ nữ ấy thật vất vả, một tay ôm con một tay cầm chiếc đàn vi-ô-lông còn miệng thì an ủi con bé không hỏi về ba nó nữa.
Rồi sau đó như nhớ ra điều gì chị ta lảng sang chuyện khác:
"Niếp Niếp, vừa nãy con nói chuyện cùng ai vậy."
"Mẹ, mẹ không biết đâu, tỷ tỷ và ca ca đó rất đẹp đôi, cả hai người họ đều biết chơi vi-ô-lông! Tỷ tỷ còn giúp Niếp Niếp sửa lại cây đàn và sau đó chơi đàn cho con nghe."
Vừa nhắc tới điều này khuôn mặt cô bé tỏa ra một niềm vui nho nhỏ nhưng cũng không quên hỏi chuyện về ba nó.