Hai người đồng thời mở miệng, chỉ là tiếng nói Bạc Dạ Bạch thì man mát che đi sự mềm yếu của Trì Vi.
Thấy vậy cô bé nhỏ người mà ma mãnh kia giả bộ nói: "Vậy sao, anh có phải là người làm cho chị ấy tức không?"
Với câu hỏi của cô bé nhỏ Bạc Dạ Bạch rất kiên trì, nhất thời sự lạnh lùng tan biến đi, hắn khẽ khom lưng đứng ở trước mặt hai người họ rồi nói :
"Đúng rồi, anh không cẩn thận làm chị ấy tức giận nên bây giờ chị ấy mới rời nhà trốn đI."
Ngay lập tức mắt Trì Vi sáng lên như hai ngôi sao xa, thoáng liếc nhìn Bạc Dạ Bạch, anh ta đang nói cái gì vậy… cái gì mà "Rời nhà trốn đi", đáng ra cô mới là người phải nói câu đó chứ.
Cuối cùng cô bé có khuôn mặt trắng xám kia cười híp mắt , ra vẻ "Tôi biết ngay", thực sự rất đáng yêu!
Nếu như chỉ làm Trì Vi kinh ngạc thôi thì chưa đủ, cô bé này thậm chí còn làm Trì Vi thấy mình như bị hù dọa: "Chị ấy tức giận, chỉ cần anh hát thì chị ấy sẽ hết giận thôi!"
"Chuyện này…"