Sau khi kiểm tra xong xuôi Trì Vi nhặt cây cung lên và giữ cây đàn thật cẩn thận dưới ánh mắt trông coi của cô bé.
Một tay còn lại đỡ chiếc đàn, lấy một phong thái tao nhã khẽ kéo nhẹ dây cung.
Nhất thời những giai điệu du dương vang lên xung quanh, vang mãi vang mãi chưa tiêu tan.
Âm thanh của Vi-ô-lông không giống như những loại nhạc cụ khác, nó đem đến cho người nghe cảm giác du dương và mê hoặc không nói ra hết được bằng lời.
Phía xa xa hành lang có một bóng người gầy gò đang bước từng bước đến nơi đây.
Cách đó một khoảng, Bạch Dạ Bạch dừng chân và đứng lặng yên một chỗ.
Đập vào mắt anh ta là hình ảnh Trì Vi kéo đàn vi-ô-lông, mái tóc dài buông xõa trên nền màu xanh lam của bộ đồ bệnh nhân, dù vậy trông cô vẫn thật thuần khiết, sạch sẽ và xinh đẹp.
Ở bên cạnh cô, bé gái nức nở gào khóc nãy giờ đang giương con mắt đen nháy của mình lên và tập trung lắng nghe.