Nghĩ như vậy Trì Vi lại mở chăn ra rồi bước xuống giường một lần nữa.
Sau đó với lấy cái áo khoác, đang định mở cửa phòng nhưng nghĩ đến điều gì, đưa tay chạm vào phần bụng phía dưới, nói chuyện nhỏ nhẹ:
"Kỳ thực, mẹ không biết ba cuả con. Anh ta có yêu mẹ hay không? Mẹ cảm thấy, vẫn có chút nào đó…"
Có lúc vì yêu nên mới người ta mới cố hết sức để che giấu, bởi lẽ làm vậy, mỗi một ngày qua đi cô sẽ bớt lo lắng hơn.
Trải qua biết bao nhiêu chuyện, đối với điều này, Trì Vi hoàn toàn tự tin.
Đột nhiên Trì Vi nhớ đến lần cuối cùng gặp Bạc Dạ Bạch.
Thật hiếm khi thấy anh ta mất khống chế như vậy, cả người tràn đầy đau thương, ôm cô thật chặt, rõ ràng hành động đó không hề đúng. Vậy là lúc đó, chứng rối loạn tình dục kia cũng phát tác, hầu như Trì Vi chỉ muốn nôn khan và trốn về phía sau lưng Bạch Tư Ẩn.
Chẳng lẽ lúc đó anh ta đã quyết định làm phẫu thuật ghép tạng nên nhất thời thất lễ sao.