Dù cho không muốn thì Trì Vi cũng phải thừa nhận là khi bị anh ta nhận ra, trong người cô ngoài sự phẫn nộ, còn chen lẫn sự sợ sệt rất lớn!
Dù rằng anh ta vừa mới nhẹ nhàng dỗ dành nhưng cô vẫn không thể nào an tâm.
Hận anh ta, là thật. Muốn tránh né, là thật.
Tình cảm này quá mệt mỏi, quá bi thương và đau đớn. Nhưng từ bỏ, nói thì rất dễ dàng.
Nhưng mà từ bỏ trước là điều khó ai có thể tự mình làm được!
Bạc Dạ Bạch chùm chiếc chăn lại, vì có Trì Vi ở bên trong nên chiếc chăn cuộn tròn thành một cục nhỏ bé.
Trong tâm tư lạnh lẽo kia, băng tuyết đang dần tan ra.
Ở cõi đời này, làm sao có người ấm áp, thiện lương và đủ sức trêu chọc hắn như cô. Biết rõ mỗi hành động của cô đều khiến lòng người lưu luyến. Vậy thì cô phải dạy anh ta cách buông tay.
Vừa mới quyết tâm buông tha thì cô lại chiếm lấy tâm trí hắn, khiến hắn muốn đổi ý!
Lần đầu tiên mất đi lí trí và không thể nào chống lại được.