"Trả lời tôi đi có đúng hay không? Anh trả lời tôi đi!"
Anh ta vừa mới mở miệng đã bị cô bướng bỉnh cắt ngang như thể chỉ muốn biết được đáp án ngay lập tức.
"Đúng vậy."
Một lúc sau Bạc Dạ Bạch mới nói sự thật, có chút lúng túng vì không tưởng tượng ra. Trì Vi sẽ có phản ứng gì.
"Bạc Dạ Bạch, anh dựa vào cái gì."
Bỗng dưng cô mở miệng nói nhưng lần này giọng điệu lại rất yếu ớt và mong manh.
"Nếu một lòng chờ cái chết, nếu không muốn sống thêm một lần nào nữa vậy thì anh dựa vào cái gì để trêu chọc tôi. Vì có chút động tâm, thích, yêu nên chăm sóc tôi sao?"
Cô nói, giọng điệu đầy nghẹn ngào và thể hiện sự chất vấn: "Chơi đùa vui lắm, đúng không?"
"Bạc Dạ Bạch, anh dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì!"
Cuối cùng những dòng nước mắt cũng đã tuôn trào ra ngoài.
Lúc đó tầm mắt trở nên rất mơ hồ, cô cúi đầu nhìn những giọt nước mắt rơi trên chiếc chăn trắng, lấm chấm như những gợn sóng.