Trì Vi vừa nói vừa nhấc người dậy, đưa tay nắm lấy chiếc gối ở một bên, không thể kiềm chế được lời nói, nhắc đi nhắc lại một lần:
"Bạc Dạ Bạch, nếu như tôi không cần đứa bé thì sao?"
Dứt lời, ánh mắt sáng quắc của Trì Vi hướng chằm chằm về người đàn ông ở phía trước.
Liền thấy anh ta bước từng bước trở về, tận sâu trong đáy lòng Trì Vi không khỏi có chút kinh hãi, nhất thời không chắc chắn được điều gì cả.
Cho đến khi một vài giây qua đi, cô không thể nào nghe được tiếng thở của anh ta, giọng nói xen chút trìu mến lạ thường:
"Đại tiểu thư, cô như vậy, người bạn nhỏ của chúng ta sẽ rất khổ sở."
Trong nháy mắt Trì Vi ngẩn ra, tiếp đó, cảm giác chua xót cứ tiến vào sâu trong lòng thêm một ít.
Ngờ ngợ, liền thấy anh ta cúi người, khoảng cách giữa hai người họ như được rút ngắn, tiếng nói hững hờ mà lạnh lùng lại vang lên:
" Cô nên cẩn thận vào, đừng làm ầm ĩ và rối loạn cả lên. Còn đứa bé thì sao?"