Lời nói này đều làm tất cả mọi người ngẩn ra, rõ ràng có chút khó hiểu.
Dù sao Bạc Dạ Bạch rất quan tâm tới Trì Vi, đó là điều không cần chứng minh. Nhưng còn Bạch Tư Ẩn, tuy bề ngoài là hôn phu nên cũng phải có chút chú ý.
Cuối cùng Bạc Dạ Bạch lại buông ra, đưa trách nhiệm ấy cho Bạch Tư Ẩn, điều này không thể nào hiểu được!
Trì Vi thì ngược lại, nghĩ đến khi trước người đàn ông phủ thêm áo khoác cho mình, hắn ta cho rằng mình sẽ có bản giác buồn nôn nên lần này cũng tương tự, vì vậy mới gọi Bạch Tư Ẩn tới.
Nhất thời lòng cô cảm thấy trống rỗng và mờ mịt, nhìn mức độ xem trọng của anh ta không khỏi cúi đầu, như là một đứa trẻ làm chuyện sai trái, đối mặt với người lớn thấy thật thấp thỏm, lúng túng, chỉ biết thêm một câu: "Chỉ đau một chút thôi, không cần dìu tôi đâu…"
Ngừng nói một chút, cô nghĩ đã đến lúc tách ra khỏi , thấp giọng nói: "Bạc Dạ Bạch anh đưa tôi về lại phòng có được không. Tôi cảm thấy mệt trong người nên muốn nghỉ ngơi một chút."