Ngồi tù khổ là một chuyện, lưu án tích lại là chuyện khác, chẳng phải là vô duyên vô cớ Bạch Gia mất đi người thừa kế sao.
Hẳn là trong lòng bà, đứa cháu đích tôn này là niềm tự hào cỡ nào!
Bây giờ, chỉ phạm một sai lầm nhỏ, thậm chí còn chưa biến thành hành động, chưa tạo nên thương tổn gì quá lớn lao. Đều là người nhà họ Bạch, Bạch Thanh Thu lại có ân huệ với Bạch Gia, thuận theo lẽ thường mẹ nợ con trả, chẳng lẽ Trì Vi không thể mắt nhắm mắt mở coi như chuyện này chưa từng xảy ra sao!
Ngược lại quãng đời đáng ra phải nhốt mình trong ngục tù kia sẽ được hủy bỏ, đó là quyết định của Trì Vi. Dĩ nhiên nếu như có thể giúp đỡ giải quyết chuyện công ty vậy thì còn gì tốt bằng!
Nghe Bạch lão thái thái nói Trì Vi không khỏi phì cười, chỉ lạnh lùng nói một câu đơn giản: