Lời nói này cho thấy sự căm hận và bất bình từ tận sâu đáy lòng của Bạch lão thái thái.
Dù sao, chồng, cháu cũng không dựa dẫm được, bây giờ tất cả đều một lòng hướng về người phụ nữ ti tiện kia, vậy thì chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình mà thôi!
Trì Vi nghe Bạch lão thái thái cứ luôn nhắc về mẫu thân mình, con ngươi trở nên lạnh lẽo nhưng cũng thoáng nhìn Bạch lão gia tử, chỉ lặng yên chớp mắt.
"Bạch gia gia, liên quan đến chuyện này, tôi không có cách nào để cho rằng chưa từng diễn ra! Càng không có cách nào buộc bản thân phải lựa chọn rộng lượng tha thứ"
Bỗng nhiên Trì Vi mở miệng nói hết những điều mình đang nghĩ trong lòng.
"Vi Vi, con không cần nói nữa, điều này tôi đã rõ. Đứa cháu bất hiếu kia, hắn tâm địa bất chính, gây nên hậu quả này, đây là kết quả."
Nói lời này, vốn tuổi đã già, Bạch lão gia tử đưa tay chống chiếc lưng hơi lọm khọm của mình, trông ông lại càng già nua và bất lực.