Cũng bởi vì đứa con này mà hắn trừng phạt Bạch Tư Khiêm, đối đầu với Bạch lão thái thái và uy hiếp Bạch Gia.
Vừa mới nghĩ đến đây bống dưng anh ta bước đến gần, trên người mùi lãnh hương bay ngào ngạt như xua đi mùi nước khử trùng của bệnh viện.
"Đại tiểu thư, thật sự là một cô gái ngoan ngoãn, cô nên vào bên trong nghỉ ngơi cho khỏe."
Lời nói của Bạc Dạ Bạch như có một chút miễn cưỡng.
Nhưng có thể nhận thấy ở trong giọng nói đó sự cưng chiều hết sức rõ ràng. Trái tim Trì Vi run lên, suy đoán khi nãy như càng được chứng minh.
Hóa ra, những việc anh ta làm đều vì đứa bé.
"Hơn nữa, tình hình bây giờ không phù hợp để cô đứng ra."
Nghe anh ta nói một lời rồi đột nhiên thấy hai giơ tay lên, như thể đang muốn chạm vào bản thân.
"Không cần anh ra mặt, lui ra đi. Mắc mớ gì tới anh, tự tôi xử lý được."
Nói xong một lời, sắc mặt Trì Vi càng trắng hơn, hiện lên sự kỳ thị sâu sắc: "Đừng đụng vào tôi…"