Ngay lập tức, Bạc Dạ Bạch khom người, lây ra một đôi dép bông, không chỉ vạy, còn nhẹ nhàng, từ tốn.. Nắm lấy cổ chân cô, từng chút từng chút giúp cô xỏ dép vào.
Người đàn ông này chưa từng cúi mình làm những loại chuyện này, bây giờ lại đột nhiên hành động như vậy, không khỏi khiến cho đồng tử của Trì Vi co rụt lại.
Nhất thời, bản thân lại khong hề có cảm giác muốn tránh né.
"Chậm một chút, cần phải giữ tự tôn của bản thân một chút, không nên như thế để mất đi giá trị bản thân."
Sau khi giúp cô xỏ giày vào, liền chậm rãi nói thêm một câu.
Nhìn Trì Vi, tay vân vê góc áo bệnh nhân đáng mặc trên người, thật sự có chút không biết phải phản ứng như thế nào: "Anh... Biết tất cả rồi?"
Lời vừa nói ra, liền cảm thấy dường như đều là dư thừa, chuyện dù sao cũng đã hết sức rõ ràng... Phải biết, đương nhiên không thể không biết, người đàn ông này dĩ nhiên biết hết mọi chuyện!