Ngờ ngợ nghe thấy Trì An nhếch khóe miệng, nở một nụ cười ngượng ngùng: "Tỷ tỷ, đại ca ca thích tôi, tỷ hãy tác thành đi. Không phải vốn dĩ, vị trí này là của tôi sao."
"Tôi nói vậy không đúng sao, phải không…"
Lắc đầu, vẻ mặt Trì Vi đầy luống cuống, sợ sệt, cố nhìn theo người đàn ông: (Bạc Dạ Bạch, anh nói cho cô ta nghe, anh thích tôi! Anh nói cho cô ta nghe đi…)
Trong đêm mưa, cô nhìn ánh mắt lạnh lùng, đầy xa lạ của người đàn ông: (Trì Vi, tôi chưa bao giờ nói, thích cô. Người tôi thích, vẫn luôn là An An…)
Nghe vậy Trì Vi lùi về phía sau, dưới chân không khỏi lảo đảo, lập tức ngã ngay xuống đất: ( đúng vậy, anh chưa bao giờ thích tôi, chưa bao giờ! Thế nhưng…anh lại thích cô ta? Tôi tính là gì! Tôi lại tính là gì đây…)