Chỉ có trải qua như thế nào là mất đi thì mới biết được như thế nào là trân quý, từ đó… cũng không bao giờ dễ dàng đánh mất bản thân!
Sau khi vào Bạch Gia, đối phương nóng lòng muốn hợp tác, để con gái mình bước tới cửa một lần nữa, ý tứ hết sức rõ ràng.
Thế là tương kế tựu kế, để cô cùng Trì Vi trở về thành phố, hắn cũng mở miệng nói rằng mình phải đi.
Quả nhiên phản ứng của Bạch Gia nằm trong dự liệu, không tiếc đứa con gai của mình, làm ra chuyện bỏ thuốc để đổi lấy lợi ích.
Gắn bó một quãng thời gian, lại ở cùng một mái nhà vậy mà anh ta vẫn nhẫn tâm, nguội lạnh, không thèm quay về phía cô hỏi han, quan tâm, so với người xa lạ còn xa lạ hơn.
Thực tế, anh ta đã nhìn thấy cô khóc thầm, vẫn thường quan tâm bản thân nhưng lại càng lúc càng gần gũi với Bạch Tư Ẩn.
Không phải là không đau lòng, cũng không phải không nhẹ dạ, tại thời điểm đó, cũng đã từng lo lắng… cô ấy sẽ thật sự rời bỏ bản thân, quên đi những gì cả hai từng có.