"Bạc Dạ Bạch, chỉ một chút, tôi chỉ cần một chút thôi"
"Đừng lo, tôi biết, tôi đã biết hết tất cả mọi chuyện rồi."
Không chờ cho cô gái chống đỡ một lời nào, Bạc Dạ Bạch đã chầm chậm cúi người, áp sát hai cái trán vào nhau.
Vì khoảng cách rút ngắn lại nên có thể dễ dàng nghe thấy hơi thở lẫn nhau, theo bản năng bắt đầu sản sinh ngăn cản.
Chỉ là Trì Vi vẫn cố gắng nhẫn nại hết sức, nhỏ giọng gọi : "Bạc Dạ Bạch…"
Từ xưa đến nay Bạc Dạ Bạch rất tinh tường, anh ta có một đôi mắt dễ dàng nhìn thấy lòng người, biết rõ người khác đang nghĩ và muốn gì.
Lần này cũng không ngoại lệ, khát vọng, suy nghĩ, ưu sầu của cô anh ta đều biết cả.
Thật hiếm thấy, ngay trước mặt khi cô mở miệng anh ta đã khẳng định ngay đáp án:
"Phẫu thuật hoán đổi chỉ thành công, sẽ không có thất bại."
Nghe xong đột nhiên trái tim Trì Vi nhói lên, cô khẽ hỏi:
"Vì lẽ đó, anh sẽ không chết, đúng không?"
"Trì Vi, nhìn tôi."