Lúc đó, cô bé quay đầu lại, nháy mắt cười:
"Anh ơi, anh xem, anh chỉ cần hôn chị một cái, chị sẽ không tức giận! Sau này, hôn chị nhiều hơn vào nhé!"
Nghe một câu như vậy, Trì Vi không được tự nhiên, cúi đầu xoắn tay lung tung.
Thật là, cho tới bây giờ không nghĩ tới sẽ có một ngày cô sẽ vì trẻ con nói lung tung, đã vậy còn không thể trút giận mà rơi vào tình cảnh lúng túng!
Rồi lại nghe Bạc Dạ Bạch ôn hòa trả lời, phụ họa lời cô bé: "Ừ, em thật thông minh, sau này anh có chọc chị tức giận, thì sẽ hôn chị nhiều hơn. Thẳng đến khi chị không tức giận nữa mới thôi."
Nghe vậy, Trì Vi muốn nói gì đó nhưng nhất thời không thể nào mở miệng, chỉ có thể trừng anh, trừng anh, lại trừng anh!
Trừng mắt trừng mắt, chợt sau đó lại nhận ra đã một tuần không gặp.
Anh vẫn như gốc lan, mang theo một thân thanh nhã, làm người ta rung động.