Nghĩ như thế, Trì Vi kéo chăn ra, một lần nữa xuống giường.
Sau đó, khoác thêm một cái áo khoác, đang muốn mở cửa phòng, lại nghĩ đến cái gì, cô sờ sờ bụng nhỏ, nhỏ giọng nói: "Thật ra cha con. Anh ấy cũng không phải không thích mẹ tí nào! Mẹ nghĩ, vẫn có một chút thích."
Có đôi khi, chính là bởi vì thích, muốn dùng hết khả năng giấu được ngày nào hay ngày đấy, như vậy mới khiến cô bớt đi một chút lo lắng.
Trải qua đủ loại chuyện, Trì Vi vẫn còn tự tin đối với điểm này.
Bỗng nhiên Trì Vi nghĩ tới lần trước, lần cuối cùng gặp Bạc Dạ Bạch.
Anh hiếm khi mất khống chế, trên người toát lên vẻ bi thương, ôm thật chặt cô, rõ ràng trạng thái không thích hợp. Mà lúc đó, cô bởi vì chứng chướng ngại, dường như còn đẩy anh ra nôn khan, trốn sau lưng Bạch Tư Ẩn.
Lúc đó, hẳn là anh vừa mới quyết định muốn phẫu thuật ghép tim, nên mới có thể nhất thời thất thố.