Đúng sự thật lắc đầu, Bạch Tư Ẩn cũng đầy nghi vấn đối với chuyện này.
Hiển nhiên phản ứng của Bạch Tư Ẩn đã sớm nằm trong dự đoán của Bạc Dạ Bạch, ngược lại anh cũng không thất vọng mấy. Chỉ nghĩ tới bác sĩ tâm lý suy đoán, đáy mắt lướt qua một tia u ám.
"Lúc cô ấy bị bệnh hẳn là năm mười ba tuổi, cô ấy có từng bị bắt nạt gì đấy không?"
Vấn đề này quanh quẩn trong lòng đã lâu, Bạc Dạ Bạch có chút không nguyện ý xác định khả năng có thể nhất.
"Không có khả năng! Điều đó không có khả năng."
Dường như không hề nghĩ ngợi, giọng Bạch Tư Ẩn mãnh liệt, phủ nhận suy đoán này.
Rõ ràng, anh ta biết rõ Bạc Dạ Bạch đang hoài nghi cái gì.
Chính bởi vậy nên anh ta mới có một loại phẫn nộ không nói nên lời:
"Bạc Dạ Bạch, anh biết rõ cô ấy mắc chứng chướng ngại, bài xích những người khác phái, thì càng nên tin tưởng cô ấy."
"Người đàn ông đầu tiên của cô ấy có phải là anh hay không? Anh rõ ràng hơn bất cứ ai!"