"Tôi chỉ..."
Một tay của Bạc Dạ Bạch còn đang dừng giữa không trung, thu hết một màn này vào đáy mắt, năm ngón tay cuộn lại, từng chút từng chút buông ra, một lần nữa trở lại vẻ với dáng vẻ hờ hững.
Không nói tới giọng nói anh chua chát, hiếm khi lộ ra một tia mờ mịt, luống cuống, buồn bã.
Nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, anh đã khôi phục như thường, khôi phục lại vẻ trong trẻo không gợn sóng thường ngày: "Tôi chỉ... Muốn ôm cô ấy..."
Trong nháy mắt, không chỉ Bạch Tư Ẩn, đến cả cô gái ở đằng sau anh ta cũng nổi lên một tia kinh ngạc.
Mơ hồ cảm thấy một chút không thích hợp, từ khi gặp Bạc Dạ Bạch, cho tới bây giờ anh luôn bày mưu nghĩ kế, nắm mọi thứ ở trong tay.
Như là như bây giờ vẫn là lần đầu tiên, thực sự là lần đầu tiên.
Mất lý trí, nguội lạnh, tự hỏi, ôm cô gắt gao như vậy. Có trong chớp mắt, nếu như không phải chứng chướng ngại, cô gần như đã bị cảm nhiễm, muốn ôm lại anh.