"Ầm "
Lại sau một khắc, như là bị cái gì đập, trước mắt hoàn toàn tối sầm.
Chợt, nghi hoặc vô tận giấu trong lòng, không hiểu, tức giận, Bạch Tư Doanh ngã trên mặt đất.
Trong lúc mơ hồ, hình ảnh cuối cùng nhìn thấy, là một đôi giày cao gót bên cạnh.
Trong phòng ngoại trừ mình, chỉ có Trì An Hảo.
Nghiễm nhiên, chủ nhân của giày cao gót, không thể nghi ngờ là Trì An Hảo!
Lúc đó, thân thể Trì An Hảo phát run, hai tay càng thêm run rẩy, cầm bình hoa trên bàn, cả người choáng váng chưa bình tĩnh.
Nguyên bản định dùng điện thoại, đánh vào gáy Bạch Tư Doanh.
Cô ta biết, trên gáy có một chỗ, chỉ cần dùng lực thoả đáng thì sẽ lâm vào hôn mê. Đương nhiên, cũng có một chút lo lắng, lo lắng nhỡ mình đánh không trúng, điện thoại không có tác dụng.
May mà, mới vừa tiến vào gian phòng, lập tức phát hiện bình hoa nên đã đổi chủ ý.