Đương nhiên Bạch Tư Doanh đoán không sai, bệnh của Bạc Dạ Bạch nghiêm trọng, thời gian dư lại không còn mấy.
Sắc trời hơi trầm xuống nên ảnh hưởng tới tầm nhìn, mà trong lúc này. Người đàn ông lơ đãng nhìn thoáng qua.
Cách một khoảng, trong không trung Trì Vi thoáng cái chạm phải ánh mắt của anh.
Tâm trạng có chút hỗn loạn vì Bạc Dạ Bạch có chút khác thường, không hiểu sao Trì Vi lại có loại dự cảm, giống như lập tức sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Lên xe, Trì Vi vẫn không yên lòng, xuyên qua cửa sổ xe, nhìn cảnh vật bên ngoài càng lúc càng xa.
Cho đến khi Bạch Tư Ẩn duỗi một tay ra, lòng bàn tay cách quần áo, đặt lên bụng của cô, dọa Trì Vi nhảy dựng:
"Bạch Tư Ẩn, anh làm cái gì thế? Lo lái xe đi."
Nhưng Bạch Tư Ẩn thu lại vẻ ngông cuồng kiêu ngạo ngày thường, vẻ mặt cực kỳ nghiêm tức:
"Sợ cái gì, anh lái xe em vẫn chưa yên tâm à?"