Mới vừa rời khỏi nhà cũ cũng đã giữa trưa, bầu trời lất phất vài hạt mưa.
Phóng tầm mắt ra xa, lớp tuyết còn đọng lại, gặp mưa nhỏ theo đó tan ra một chút, nổi lên khí lạnh.
Trì Vi vừa ngồi trên xe, Bạch Tư Ẩn đã lấy tay đặt lên trán cô.
Lòng bàn tay anh ta hơi lạnh, Trì Vi không khỏi nhíu mày, liền nghe Bạch Tư Ẩn nói: "Hạ sốt rồi, muốn đi nơi nào chơi không?"
"Anh họ Tư Ẩn, em muốn chọn một bó hoa, đến thăm mẹ."
Chỉ thấy Trì Vi, thấp giọng nói như vậy.
Nghe vậy, ý cười trên môi Bạch Tư Ẩn chợt tắt, anh ta xoa xoa đầu cô: "Được, anh đi cùng em."
Mấy ngày nay, Trì Vi vẫn luôn mơ mơ hồ hồ, Bạch Tư Ẩn luôn ở bên cô để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Về phần Bạc Dạ Bạch, anh ta nghĩ đến đối phương có nỗi khổ tâm, tâm tình cực kỳ phức tạp.
Giống như Trì Vi, mấy ngày nay Bạc Dạ Bạch vẫn luôn không rời khỏi phòng, tuy ở nhà họ Bạch, nhưng số lần gặp mặt quả thật có thể đếm trên đầu ngón tay.