Lần này thật sự không chịu được nữa, hốc mắt Trì Vi hơi đỏ, lúc này mới bất giác đứng dậy rời giường, từng bước đi về phía cửa.
Lúc đi qua bên cạnh người đàn ông, trái tim cô vẫn nhịn không được mà đau đớn: "Thầy, em không rõ, anh là đang tức giận, tạm thời không muốn tha thứ cho em. Hay là thật sự định... Không cần em nữa. Nhưng..."
Nói tới đây, cô khóc nấc lên, gần như nghẹn ngào: "Nhưng chỉ có một chuyện, thân thể của anh không tốt, không còn nhiều thời gian. Cho dù anh có không thích em, nhưng liệu có thể cho phép em... ở bên cạnh anh được không?"
Đây là Trì Vi dùng hết dũng khí cuối cùng, dùng tất cả để đánh canh bạc này, cô không hy vọng xa vời cái khác, chỉ mong... ít nhất có thể để lại bên cạnh anh một vị trí thuộc về cô.
Trong bóng tối, Trì Vi thấy không rõ biểu tình của người đàn ông, chỉ loáng thoáng bắt được dáng người gầy yếu nhưng lại vô cùng tao nhã phong hoa.
"Đã kết thúc rồi, hà tất phải vậy."