Nghĩ đến đây, nhìn bàn tay bị người đàn ông nắm chặt, Trì Vi trở tay bắt lấy cánh tay anh, sau đó lùi lại một bước, đến sát giường.
Chỉ thấy cô ngồi xuống giường, trong lúc đó bàn tay còn không quên kéo cả Bạc Dạ Bạch.
Chờ mọi thứ đã xong xuôi thì đúng là cảnh nam trên nữ dưới, một tay Bạc Dạ Bạch còn bị cô ôm, một bàn tay xanh xao khác thì đặt bên cạnh cô, để tránh đè lên người cô.
Cố tình, Trì Vi không chịu thành thật, chống người ngẩng đầu lên, cánh môi chạm vào má anh.
Chỉ là một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.
Tuy vậy, hai má Trì Vi vẫn phiếm hồng, giống như được thoa son, đặc biệt xinh đẹp.
Cô cất giọng mềm mại ngọt ngào như đứa trẻ làm nũng, giòn giã yếu ớt nói: "Chồng à, mấy ngày không gặp, em rất nhớ anh, anh thì sao... Có nhớ em không?"
Khoảnh khắc này, ấm áp lại tốt đẹp, không ai... Có thể ngăn cản!
Chỉ thấy Bạc Dạ Bạch, rủ mi xuống, trầm lặng nhìn cô, cô gái nhỏ xinh, mềm mại, nhu thuận, đáng yêu.