Bạch Tư Ẩn bình tĩnh nói từng câu một, tràn ngập yêu thương.
Chỉ liếc mắt một cái, cũng đủ để xác định, anh ta yêu đến nhường nào!
Đến cuối cùng, cái cằm Bạch Tư Ẩn cứng ngắc, giọng điệu đầy dứt khoát: "Nếu anh thật lòng, thì đừng tổn thương cô ấy nữa..."
"Tôi biết, anh tàn nhẫn quyết tâm, nhưng... Tôi không buông được."
Trước mắt, từng câu từng chữ của Bạch Tư Ẩn rõ ràng phát ra từ tận đáy lòng.
Bạc Dạ Bạch nghe được câu cuối, tiện tay đặt chén trà xuống, thân hình chậm rãi xoay lại, đối diện với Bạch Tư Ẩn phía xa xa.
"Bạch Tư Ẩn, đánh một trận đi!"
Bỗng dưng, Bạc Dạ Bạch cởi bỏ nút cổ tay áo sơmi, hai tay nắm chặt, phát ra tiếng vang của xương cốt.
Thấy thế, Bạch Tư Ẩn ngẩn ra, có chút không hiểu ý anh.
"Lần đầu gặp cậu, đã thấy chướng mắt rồi. Bây giờ, nghe lời cậu nói nữa, quả nhiên... Vô cùng chướng mắt!"
Đầu tiên, biết được sự tồn tại của Bạch Tư Ẩn, trong lòng Bạc Dạ Bạch đã sinh ra cảm giác nguy cơ.