Giờ này, ai đột ngột xuất hiện, lại còn lộ ra hơi thở cường đại như vậy.
Gần như trong chớp mắt, Bạch Tư Khiêm không hề ngu ngốc, liền đoán được thân phận người tới.
Trong lúc này, anh ta thầm nghĩ mình quá sơ suất.
Vừa rồi, anh ta một lòng nghĩ đến cô gái trong phòng, nghĩ Bạch Tư Ẩn không ở đây, không cần kiêng dè, nên mới nhất thời lơ là.
Nghĩ đến đây, Bạch Tư Khiêm cố gắng giữ bình tĩnh, nghiêng đầu nhìn bên kia.
Quả nhiên, ngay tại cửa phòng khách khác cách phòng không xa.
Không rõ từ khi nào, Bạc Dạ Bạch đã chậm rãi đi ra, dáng người thanh tịch, hào hoa phong nhã không thể bỏ qua như thế.
Lúc đó, đầu ngón tay thon dài của anh hơi ngoắc, hiện ra động tác công kích, tao nhã mà lại nguy hiểm.
Nghiễm nhiên, không thể khinh thường.
Nếu nói, lúc trước chỉ có thân phận của anh, khiến Bạch Tư Khiêm cẩn thận.