Dù sao cô vẫn không tin.
Không tin, anh không cần cô, không tin, hai người thật sự là người xa lạ, lại càng không tin... Anh có thể tàn nhẫn với mình như vậy!
Chỉ một cái chớp mắt, Trì Vi mạnh mẽ đè nén một loạt cảm xúc hoảng hốt, sợ hãi, bất an,… trong lòng lại.
Cô buộc mình thả tay ra, không nắm lấy tay vịn cầu thang bên cạnh, mà xoay về phía người đàn ông, xoay đến trước mặt anh.
Cùng lúc đó, đôi mắt cô gái sáng quắc, cứ như vậy nhìn người đàn ông, mang theo tính tình trẻ con bướng bỉnh.
Nhưng, cho đến lúc cả người ngã xuống, khoảng cách lại không ngừng kéo dài ra.
Khuôn mặt người đàn ông, phản chiếu trong mắt cô gái, dần dần thu nhỏ lại.
Hy vọng xa vời được cứu lại, vẫn chậm chạp chưa tới.
Mà từ đầu đến cuối, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn, người đàn ông yên tĩnh đứng ở đó, không hề có động tác gì.
Thật giống như, cô sống hay chết... Không liên quan gì đến anh.