Nghĩ vậy, trong lòng Bạch Tư Doanh không chút tư vị, chỉ nghĩ người đàn ông tuyệt sắc như vậy, sao lại lập tức mê luyến Trì Vi cho được, thế là cô ta như có như không nhắc nhở: "Bạc tiên sinh, em họ tôi, đã đính hôn rồi. Anh và cô ấy... Quen biết nhau sao?"
"Không biết."
Gần như không chút ngập ngừng, Bạc Dạ Bạch nhàn nhạt nói, không để lại bất cứ đường sống nào.
Bỗng, Trì Vi lại ngửa đầu lần nữa, hốc mắt còn đang phiếm hồng, thân thể lảo đảo sắp đổ, ngay cả giọng nói cũng khàn khàn: "Không biết? Thầy, anh lặp lại lần nữa!"
Tĩnh mịch ngắn ngủi, đôi mắt Trì Vi sáng quắc, đánh cược xem trái tim anh... Rốt cuộc có thể có bao nhiêu tàn nhẫn!
"Tiểu thư, giữa em và tôi, không quen biết."
Quả nhiên, Trì Vi nhắm mắt cười.
Sự tàn nhẫn trong tim anh, chưa bao giờ khiến cô thất vọng!
Bởi vậy, Trì Vi mở to mắt, ý cười chưa đến đáy mắt, đùa cợt nói: "Đúng vậy, không quen biết. Thì ra lâu như vậy, Trì Vi vẫn chưa từng thật sự quen biết anh..."