Không thoải mái?
Nghe ba chữ như vậy, Trì Vi lập tức như trong mơ bừng tỉnh dậy, tiện tay tránh Bạch Tư Ẩn, bước nhanh về phía cầu thang.
Để lại Bạch Tư Ẩn, liếc nhìn lòng bàn tay trống không của mình, nhìn theo bóng cô gái nhẹ nhàng, chạy đến trước người đàn ông khác, anh ta chậm rãi nắm chặt tay lại.
"Cộp cộp cộp - - "
Gần như một hơi, cô gái xuyên qua phòng khách, vọt tới giữa cầu thang.
Sau đó, không chút nghĩ ngợi đưa tay nắm chặt tay Bạc Dạ Bạch, trong nháy mắt khẽ run lên.
Tay người đàn ông, lạnh như thế, lại còn đổ ra ít mồ hôi lạnh.
Rõ ràng, anh mới từ trong phòng đi ra, nhiệt độ còn thấp hơn không ít so với mình mới từ bên ngoài trở về.
Lại càng không nói đến, tuy Trì Vi đã hết sốt cao, nhưng vẫn chưa hạ sốt hoàn toàn, lòng bàn tay vẫn cực kỳ nóng.
Tiếp xúc này, giống như hai tầng lửa và băng, loáng thoáng có chút run rẩy: "Không thoải mái sao? Chỗ nào không thoải mái! Nói cho em biết..."