"Xen vào việc của người khác? Ông đây không phải xen vào việc của người khác, ông đây là bị coi thường!"
"Anh cũng chẳng cần phải bị coi thường, tôi không có cầu xin anh! Đi, anh đi đi, đi đi - - "
Trì Vi như khàn cả giọng, dùng hết sức lực cuối cùng để hét lên, tiếng hét vang vọng trong đêm tuyết yên tĩnh.
"Được, em giỏi lắm! Trì Vi, ông đây mà còn muốn bị coi thường đi quản em nữa, mẹ nó coi như ông đây là một con chó - - "
Hốc mắt ửng đỏ, Bạch Tư Ẩn nói xong nặng nề ném ô đen trên tay xuống, xoay người dứt khoát bỏ đi.
Đồ ngu, Bạch Tư Ẩn... Mày là đồ ngu ngốc không hơn không kém!
Biết rõ, trong lòng cô ấy không có mày, cần gì phải cưỡng cầu... Cần gì năm lần bảy lượt cưỡng cầu chứ!
"Bình bịch - - "
Không ngờ, mới vừa đi được vài bước, anh ta liền nghe thấy phía sau, truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống.
Một bước…
Hai bước…
Ba bước…