Một người yêu mà không được, một người được mà không tiếc, giờ thì hay rồi... Tóm lại, cô ta không chiếm được, mà Trì Vi cũng mất đi!
Thư từ qua lại sáu năm, ít nhiều cô ta vẫn hiểu biết chút ít về đại ca ca. Anh không nhiễm khói lửa trần gian, chưa bao giờ rơi vào lưới tình.
Nhưng một khi rơi vào rồi, tất nhiên sẽ dồn hết tất cả. Cũng như, nếu nói không cần nữa, tất nhiên thật sự sẽ không cần nữa... Cho nên, cô ta rất vui, vui đến không nói nên lời.
Nhưng sâu trong lòng cô ta, không hiểu sao vẫn trào ra nỗi bi thương.
Dù sao thì Trì Vi vẫn còn may mắn hơn mình, được hưởng thụ sự dịu dàng, quyến luyến, thật lòng của đại ca ca.
Thậm chí, trước khi đại ca ca đi, cũng không quên khoác áo bành tô, để lại một cái ô đen cho Trì Vi.
Còn cô ta thì sao, chẳng có gì cả. Mỗi một câu của Trì An Hảo, Trì Vi không thèm để ý, cô muốn tiếp tục rời đi.