Đêm đen, đèn đường màu vàng ấm, tản ra thứ ánh sáng mỏng manh.
Mà giữa không trung, bông tuyết nho nhỏ, xoay xoay phất phới rơi xuống, quanh quẩn một vòng màu trắng nhạt.
Trước chiếc xe hơi màu đen, người đàn ông với vóc dáng gầy gầy, đang muốn khom người lên xe.
Lại cùng một thời điểm đó, cách một khoảng xa, dưới bậc thang khách sạn, truyền đến giọng nói yếu ớt của cô gái, hàm chứa một tia tủi thân.
Hàng mi đen nhánh rủ xuống, sắc mặt Bạc Dạ Bạch lạnh lùng, còn tịch mịch hơn cả tuyết đêm này.
Không phải anh không nghe thấy tiếng cô gái bị ngã xuống bậc thang, cũng bết trên người cô ít nhiều cũng bị thương.
Lại càng biết, từng tiếng gọi của cô như vậy, là nhằm mục đích gì.
"Khụ! Khụ!"
Bỗng dưng, cùng với gió lạnh xâm chiếm, Bạc Dạ Bạch lấy tay đặt lên môi, không nhịn được mà ho khan.
Ngay bên cạnh Bạc Dạ Bạch, đang có cấp dưới cầm ô đen, che cho anh để tuyết không rơi vào người anh. Thấy thế, người nọ nhắc nhở một câu: