Dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng của cô, Bạc Dạ Bạch cắt đứt cuộc trò chuyện, không để lại chút thời gian chuẩn bị nào.
Không chỉ như vậy, câu cuối cùng của anh khiến Trì Vi tâm hoảng ý loạn, thoáng cái lâm vào luống cuống.
"Em họ, chú ý trường hợp chút đi, bây giờ không phải là thời gian phân tâm."
Mắt thấy sắc mặt cô trắng bệch, cơ thể cứng ngắc, tay nắm chặt điện thoại di động, Bạch Tư Ẩn trầm giọng xuống, đầy nhắc nhở nói.
Nghe vậy, Trì Vi nhìn xung quanh một vòng, trái tim đè nén không chịu được.
Lúc đó, hai người đang ở giữa đại sảnh, tới gần sân khấu ở trung tâm. Nếu đi lên sân khấu, sẽ phải chấp nhận đính hôn, không thể nào lùi bước nữa.
Bỗng dưng, không hiểu tại sao Trì Vi lại nảy lên một suy nghĩ, cô muốn lùi bước.
Từ nhỏ làm thanh mai trúc mã với cô, mỗi tiếng nói cử động của cô, ý của cô người khác có thể không nhận ra nhưng Bạch Tư Ẩn lại hết sức rõ ràng!