Nghĩ như vậy, trong lòng Trì Vi có chút không yên, mở miệng:
"Anh họ, thời gian không còn sớm, nếu như không có chuyện khác, cũng nên nghỉ ngơi rồi."
Cho dù từ trước tới nay cũng không thiếu người yêu mến cô, nhưng mà quan hệ lại không giống như hai người. Từ chối những người đó, cô không có gì phải kiêng kỵ.
Về phần Bạch Tư Khiêm, anh ta là anh họ của cô, một ngày nào đó chọc thủng quan hệ này, khó tránh khỏi sẽ có chút xấu hổ!
Hiển nhiên cô đã biểu đạt ý của mình rất rõ ràng, cũng Bạch Tư Khiêm không phải không hiểu.
Ngược lại, chính là bởi vì hiểu, nên Bạch Tư Khiêm có chút không duy trì được phong độ, bước tới gần cô hơn.
"Anh họ, anh có ý gì?"
Thấy thế, Trì Vi cũng không lùi lại, chỉ thu lại ý cười, giả vờ không hiểu hỏi.
Chỉ thấy, Bạch Tư Khiêm nỗ lực khắc chế, miễn cưỡng mang theo ôn hòa nói: