Nhưng cuối cùng, đầu ngón tay lại đặt lên một chỗ trên eo cô, đó là vết sẹo duy nhất, có chút dữ tợn. Vết sẹo minh chứng cô từng cứu Hoắc Đình Thâm.
Sau đó lại cùng Hoắc Đình Thâm chấm dứt, tạo thành dấu vết mới trên vết sẹo cũ. Đối với chuyện này, Trì Vi gần như đã quên, không hề để ý.
Lúc này, bị người đàn ông vuốt ve, lại có chút không được tự nhiên.
Dù sao, anh là bạn trai của cô, vết sẹo này lại vì người đàn ông khác, luôn có chút chột dạ vô hình.
"Thầy, có phải... Rất xấu đúng không? Chờ lúc trở về, em sẽ đến bệnh viện xóa sẹo, đến lúc đó... Anh đi cùng em có được không?"
Nói xong, cô ôm lấy cánh tay người đàn ông, có chút làm nũng.
Một phút sau đó, Bạc Dạ Bạch hơi khom người, hôn lên vết sẹo.
Ngay lập tức, cơ thể Trì Vi run lên, nổi lên một loại cảm giác run rẩy xa lạ: "Thầy..."
Rất nhanh, Bạc Dạ Bạch không hôn nữa, ké áo của cô xuống, sau đó nắm lấy tay cô:
"Đại tiểu thư, đều đã qua rồi."