Rất nhanh, Bạc Dạ Bạch chậm rãi mở mắt ra. Thứ xuất hiện trong mắt, chỉ cần nhìn một chút.
Anh liền biết chính là da thịt tuyết trắng, tựa như một đóa tường vi kiều diễm, sáng chói nở rộ cực hạn. Trong phòng mờ tối, tầm mắt mơ hồ, khiến cho Trì Vi có dũng khí muốn kéo Bạc Dạ Bạch rơi vào phàm trần.
Nói đến ý nghĩ này, cũng là cô vừa mới nghĩ ra. Cô cảm thấy, cô không thích, tuyệt đối không thích, người đàn ông luôn luôn lạnh lùng, tựa như tuyết trắng trên núi cao, chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể đùa bỡn.
Lúc này, cô có lòng muốn ngắt lấy đóa hoa là anh, hoàn toàn có được anh.Muốn nhìn anh, động tình với cô, nhìn anh mất khống chế, nhìn anh mê loạn.
Bởi vậy, cô cởi quần áo bên ngoài. Ý nghĩ của Trì Vi, đương nhiên vô cùng hoàn hảo.
Vốn dĩ, cô nghĩ thầm, sau một giây khi người đàn ông mở mắt, để anh chứng kiến quá trình hoàn mỹ của cô.