Nói đến câu cuối, Trì Vi ôm lấy thắt lưng người đàn ông, nắm chiếc áo hơi mỏng trên anh, ngẩng đầu chất vấn.
Nghe vậy, trong lòng Bạc Dạ Bạch rung động không thôi, cô chui vào trong ngực anh, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, không có mấy trọng lượng.
Nhất là khi cởi áo khoác ra, cô mặc một thân quần áo bó sát, xúc cảm chạm vào khung xương tinh tế, giống như búp bê bằng sứ, mong manh như chỉ cần chạm khẽ là sẽ vỡ, mềm yếu cần được cẩn thận che chở, cưng chiều, nâng niu.
Cố tình, những lời cô nói đều là vì quan tâm anh, trong lòng anh bỗng xuất hiện yêu thương không nói nên lời.
Chỉ trong nháy mắt, Bạc Dạ Bạch vuốt ve mái tóc dài của cô, ôn hòa trả lời một câu:
"Ừ, là anh không tốt."
Nghe vậy, cô nhếch cằm, lộ ra vài phần được nước làm tới, không định bỏ qua cho người ta, cô mạnh mẽ gật đầu:
"Anh không nghe điện thoại, hại em nóng ruột nóng gan, đương nhiên là anh không tốt!"