Cuối đông, ban đêm còn có tuyết rơi, xung quanh đã sớm bị bao phủ bởi tuyết trắng.
Bạc Dạ Bạch rũ lông mi xuống, lông mi đen nhánh, vừa dày vừa dài, đẹp đến nỗi khiến người ta cực kỳ hâm mộ.
Lúc đó, vẻ mặt anh nghiêm túc, nhìn bàn tay mình dán lên vị trí tim của cô thật lâu.
Cho dù cách một tầng quần áo, nhưng dường như lòng bàn tay vẫn có thể cảm nhận rõ, trái tim cô đang nhảy nhót, từng nhịp từng nhịp một, mơn mởn, mãnh liệt, thuần túy.
Anh lại nhìn sang cô, cô không chớp mắt lấy một cái, cứ như vậy chăm chú nhìn anh, trong con người nho nhỏ chưa định ảnh ngược của anh.
Cô nói, trái tim cô muốn anh. Chỉ một câu, chỉ một câu thôi. Trái tim anh loạn nhịp, không thể bình tĩnh được nữa.
Trước đó, ngắn ngủi ba mươi năm, đã quen nắm giữ cuộc đời trong lòng bàn tay, tất cả đều nằm trong bàn tay. Thế nhưng, anh chưa bao giờ biết.