Chỉ cần mặt ngoài, không nhắc tới chuyện này ở trước mặt Trì Vi.
Như vậy lời nói dối này có thể tiếp tục giấu diếm, có thể không cần lâu nữa, bởi vì cô ta nghĩ đến tình trạng cơ thể của đại ca ca, có lẽ chỉ trụ được khoảng một năm nữa.
Trái tim cô ta đau nhói, quãng đời ngắn ngủi còn lại của đại ca ca, đương nhiên cô ta sẽ ở bên anh.
Vừa nghĩ như vậy, cô ta thấy đại ca ca đi tới cửa phòng tắm, lạnh bạc hạ xuống một câu:
"Nếu như tôi thật sự chạm vào cô, tự nhiên sẽ chịu trách nhiệm."
Chịu trách nhiệm sao?
Trì An Hảo nghe xong, vừa kích động vừa mất mát.
Nếu như, một đêm này, người ở đây không phải Trì Vi, mà là cô ta. Thì tốt biết mấy!
"Chị thì sao? Anh và chị ấy..."
Rất nhanh lại nghĩ đến Trì Vi, theo bản năng cô ta hỏi một câu.
Đưa lưng về phía Trì An Hảo, Bạc Dạ Bạch mở cửa phòng tắm, ánh mắt không hề có độ ấm:
"Cô là cô, cô ấy là cô ấy, giữa tôi và cô ấy, cô không cần quan tâm."