Cũng có lẽ, cô cho rằng sau khi sau nhúng chàm anh xong, cô có thể tùy ý hối hận, không cần phụ trách.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Bạc Dạ Bạch ngưng lại, nổi lên một tia lạnh lẽo nhàn nhạt. Trước mắt, cánh cửa này là anh bằng lòng dung túng cho cô.
Nếu như cô mặc quần áo tử tế, vẫn không ý thức được sai lầm của mình, một lòng một dạ muốn rời đi. Vậy thì anh quyết định lát nữa sẽ phải để cho cô. Biết sai, hối hận rồi nhận sai!
Chỉ một lát sau, Trì Vi ở phòng tắm tìm được quần áo mình cởi ra, có hơi nhăn thì không sao, nhưng còn có chút ẩm ướt.
Nhưng bất đắc dĩ, cô nóng lòng muốn rời đi, tạm thời chịu đựng một chút, vội vã khoác lên người.
Nhất thời, cảm giác mát lạnh tập kích, khiến cơ thể cô run lên, cả người tỉnh táo không ít.
Từ phòng tắm đi ra, trước tiên cô nhìn lên trên giường. Ngập ngừng bước từng bước nhỏ tiến lên, tránh tạo ra tiếng động, cho đến khi đứng trước giường, cô nhỏ giọng nói một câu: