Một giây kia, trái tim Nhan Khê nhảy lên, trào dâng những cảm xúc phức tạp. Không nghĩ tới, anh lại là Cung Mặc.
Cung Mặc bẩm sinh ngu ngốc, Cung Mặc làm người ta chán ghét vứt bỏ, Cung Mặc không biết thế sự trong lời đồn.
Hóa ra, lời đồn chỉ là lời đồn, cô ta chưa từng gặp qua anh, bởi vì một ít lời đồn mà trong đầu cô ta không ngừng xây dựng hình ảnh anh có bao nhiêu xấu xa không chịu nổi.
Bỗng nhiên quay đầu lại, dưới ánh đèn trơ trọi. Cô ta mới hiểu được, anh hào hoa phong nhã cỡ nào, ở bên anh, không phải là bất hạnh của cô ta, mà là may mắn lớn nhất của cô ta!
Thật ra anh không phải ngốc, anh chỉ quá đơn thuần, phát triển chậm hơn so với người bình thường.
Người như vậy, khiến cho lòng cô ta không nhịn được muốn thân cận, quan tâm, quý trọng.
Ngay đêm gặp mặt đó, cô ta nghiêm túc khắc sâu vào lòng người thanh niên anh tuấn dùng lời nói dối thiện ý che chở mình.
Về sau trong lần đầu tiên bọn họ chính thức gặp mặt.