Nghĩ đến đây, phát hiện Cung phu nhân không rời đi mà đang lạnh lùng nhìn mình chằm chằm, Cung Tinh Tầm chậm rãi ngẩng đầu: "Mẹ!!."
"Chát!! "
Vừa mới mở miệng gọi một tiếng, trên mặt chợt ăn một cái tát, loáng thoáng có chút đau đớn.
"Cung Tinh Tầm, cậu thật giỏi, vậy mà dám hại A Mặc thành như vậy!"
Phu nhân lớn tiếng nói, lộ ra tức giận.
"Cậu nói xem cậu đã hạ thuốc gì cho A Mặc, mà khiến nó nhớ cậu mãi không thôi?"
Nghe vậy, Cung Tinh Tầm giơ tay lên vuốt ve gò má, sắc mặt hờ hững:
"Mẹ, mẹ phải biết, từ khi con còn bé, anh trai đã thích thân cận với con."
"Chát ! "
Còn chưa hết lời, Cung phu nhân lại mạnh mẽ tát một cái lên bên mặt còn lại của Cung Tinh Tầm: "Cung Tinh Tầm, cậu đang đắc ý cái gì?"
"Tiện chủng, đừng cho là tôi không biết cậu đang có chủ ý gì! Cho dù A Mặc không thể xử lý chuyện công ty, thì cũng còn lâu mới lượt cậu, đừng cố gắng lợi dụng A Mặc, bằng không... Cậu cứ chờ đấy!"