Vừa mới nghĩ như vậy, Cung Tinh Tầm đã buông tay, tiện thể đẩy Cung Mặc rời khỏi lòng mình.
Theo bản năng, Nhan Khê vội vã ôm lấy, sau đó trơ mắt nhìn Cung Tinh Tầm bơi lên bờ, trong lòng có chút khó tin.
"Tinh Tinh... đừng bỏ lại anh trai... Tinh Tinh..."
Sắc mặt Cung Mặc tái nhợt, chăm chú nhìn bóng dáng tinh tế đằng trước, khổ sở gọi từng tiếng.
Dưới bóng đêm, Cung Tinh Tầm đơn độc một mình, đầu cũng không quay lại, dáng vẻ giống như không hề nhảy vào trong hồ.
"Thiếu gia, trong hồ lạnh, anh ôm Nhan Khê, chúng ta lên bờ trước đã."
Nhan Khê nói xong, kéo tay Cung Mặc đặt ở ngang hông mình.
Có điều Cung Mặc không chịu ôm cho tử tế, chỉ cầm lấy cánh tay của cô ta... Bất đắc dĩ, Nhan Khê không thể làm gì khác ngoài việc chuẩn bị, cố sức đỡ người lên bờ.
Từng giây từng phút còn ở lại trong nước, đều như một loại dằn vặt cực hạn.