Chỉ trong chớp mắt, Trì Vi đã có chút nhịn không được, tiếp tục khổ não thở dài: "Mình chẳng qua là cảm thấy, ở cùng với anh ấy... Hơi mệt. Mình không biết anh ấy đang nghĩ gì, cũng không biết... Anh ấy có quan tâm mình hay không. Thậm chí còn không biết, anh ấy có thuộc về mình hay không..."
"Mình chỉ hy vọng có một tình yêu bình thường, hai người hẹn hò, tâm sự, bên nhau đến già, chỉ đơn giản như vậy."
Nghe vậy, sắc mặt Cung Tinh Tầm lạnh nhạt, không lưu tình chọc thủng: "Như vậy, đừng ở bên Bạc Dạ Bạch nữa! Sau này rời xa anh ta, đừng gặp anh ta nữa, triệt để quên anh ta đi."
"Vì sao?"
Vốn dĩ, Trì Vi còn đang bi xuân thương thu, nghe một câu như vậy, không nhịn được hỏi lại.
"Không vì sao cả, dù gì Bạc Dạ Bạch cũng chẳng có ưu điểm gì. Không rõ lai lịch, không đáp lại tình cảm của cậu, lại còn không thể nhìn thấu! Loại đàn ông này chính là độc dược, bị nhiễm thì vào sẽ trở nên nguy hiểm, vẫn nên từ bỏ sớm một chút —— "