Tùy ý hỏi, trong mắt Lệ Bắc Thành âm trầm lạnh lẽo, tràn đầy thâm ý không người biết.
Đột nhiên, nghe một câu chẳng đâu ra đâu, Nguyễn Nguyễn trừng đôi mắt hạnh, cả người ngẩn ra.
"Nhị thiếu..."
"Nhị thiếu..."
Ngay sau đó, không đợi Nguyễn Nguyễn phản ứng, hai cô bạn gái đã tiến lên, mỗi người lôi kéo một cánh tay.
Chỉ thấy, hai tay của Lệ Bắc Thành vòng ra sau eo hai cô bạn gái, cười khẽ trấn an: "Ngoan, ít nhất, trên danh nghĩa... cô ấy vẫn là bạn gái anh! Mặc dù đã chia tay, nhưng cũng không thể quá mức keo kiệt, khen thưởng một nụ hôn, cũng không uổng công liều mạng trả giá - - "
Nghe Lệ Bắc Thành nói vậy, hai cô bạn gái cho dù không tình nguyện, nhưng cũng nhất thời không dám can thiệp nữa.
Chẳng qua, cô gái có tư sắc thường thường này, dáng người cũng không nóng bỏng, hoàn toàn không hợp với khẩu vị của nhị thiếu, căn bản không tạo được chút uy hiếp nào.
Mắt thấy Lệ Bắc Thành ôm bạn gái, môi mỏng đến gần bản thân.