Ngay sau đó, Lệ Yên Nhiên cố ý ngã xuống, ngã sấp trên mặt đất, đau đớn lại chật vật.
Chợt, cô ta thoáng cái giơ tay lên: "Anh cả, đỡ em dậy..."
Nhưng, đang nói cô ta liền im bặt.
Bởi vì lúc này, Lệ Trường Phong không hề dừng lại dù chỉ một chút, trực tiếp rời khỏi phòng.
Chỉ còn lại mình Lệ Yên Nhiên tràn ngập kinh hoảng, trong ngực không ngừng khó chịu, vô cùng khó thở.
Trong đầu vang lên từng lời anh cả nói.
Cho tới bây giờ, cô ta còn chưa từng thấy, dáng vẻ này của anh cả, giống như mất đi tình yêu quý giá.
Tình yêu quý giá của, đương nhiên là Trì Vi.
Vốn tưởng rằng, anh cả tiếp xúc với Trì Vi mới chỉ một thời gian ngắn, cho dù có nhất thời bị mê hoặc, tình cảm cũng không khắc sâu.
Nhưng vào giây phút này, cô ta lại cảm thấy mờ mịt.
Là cô ta... Sai rồi sao? !
***
Buổi đêm yên tĩnh, trên mặt hồ nước lạnh lăn tăn gợn sóng.